Cha Alberione suốt cả cuộc đời đã tôn nhận thánh Tông Đồ Phaolô không chỉ làm người bảo trợ và thầy dạy, mà còn là kiểu mẫu, một kiểu mẫu được quý chuộng bởi vì thánh nhân được Thiên Chúa ban cho những ân sủng hết sức đặc biệt.
Như Thánh Phaolô, duy một lần ám chỉ đến những ân sủng này khi ngài viết, dường như để tự biện minh cho việc được đưa lên tầng trời thứ ba, thì cũng vậy, Cha Alberione đã viết một cách e dè rằng “dường như bị Thiên Chúa nài ép phải nhận lấy một số ân sủng đặc biệt.”
Như Thánh Phaolô đã xem thấy Thiên Chúa và đã nói về Ngài, thì cũng vậy, Cha Alberione đã từng có một huyền bí xảy đến trong cuộc đời của Cha. Cha đã gặp thấy Thầy Chí Thánh và thưa chuyện với Ngài.
“Tôi đã thấy Chúa.”
Cũng vậy, để hỗ trợ người Tôi Tớ Chúa trong vô số thử thách mà Cha đã phải chịu vì lòng yêu mến Giáo Hội và các dân tộc, Chúa Kitô đã nói những lời đầy ánh sáng và an ủi này:
“Từ đây Ta muốn chiếu sáng.” Cũng thế, Cha đã nhìn thấy và thưa chuyện với Đức Trinh Nữ Maria. Cha đã thuật lại giấc mơ vào thiên đàng của Cha sau này. Sau Công đồng, Cha đã nói một cách rõ rệt: “Đức Maria đã nói với tôi: ‘Giờ đây hãy làm cho Mẹ được nhận biết với tước hiệu Mẹ Ân Sủng, Đấng Trung Gian của mọi ân sủng cho toàn vũ trụ.’”
Cha Alberione luôn lẩn tránh những gì có thể tiết lộ những ân sủng này. Cha sử dụng chúng cho con cái Cha trong một cách thế hết sức giới hạn, để bản thân họ chỉ có thể phỏng đoán hơn là biết chắc. Cha chỉ nói với họ những gì Cha tin là tuyệt đối cần thiết để giúp họ kiên vững trong ơn gọi và bảo đảm rằng Thiên Chúa ở với họ nơi người mà Chúa chọn nhằm hướng dẫn họ.
Cũng như nhờ Thánh Phaolô, Thiên Chúa đã làm nhiều phép lạ phi thường – như đọc thấy trong sách Công vụ Tông đồ – thì cũng vậy, nhờ bởi đời sống của Cha Alberione, Thiên Chúa cũng đã làm những điều kỳ diệu. Tuy nhiên, Cha Alberione mong muốn những điều này luôn được giữ kín, dù cho đó là những điều hết sức bình thường.
Có lần một trong những môn sinh của Cha ở Genoa đặt vấn đề:
“Nhưng thưa Cha, Cha biết là con đang phân vân, vì mọi điều Cha nói với con – và không chỉ cho riêng con, nhưng cho tất cả chúng con – đã xảy ra, đã thực sự xảy ra hay không?”
Cha Alberione trả lời: “Cha không bao giờ tự mình nói với con điều gì, không bao giờ theo ý riêng Cha.” Và Cha đã khẳng định lại điều này khi viết: “Hãy nhớ rằng thậm chí từ những điều rất nhỏ mọn, như cách phân chia và trao phó cho các con, thì không phải là ý muốn của con người, mà là ý muốn của Thiên Chúa.”
Khi có thể thu thập lần cuối tất cả những bằng chứng của những con trai và con gái của Cha Alberione có liên quan đến vấn đề này, chúng tôi sẽ có một chương bàn về cuộc đời của Cha mà không ai có thể tưởng tượng được, rực rỡ như một bức tranh ghép mảnh với hàng ngàn màu sắc, biến đổi từ những miếng ghép hết sức phi thường sang những miếng ghép hết sức bình thường, nhưng không kém đi phần kinh ngạc.
Nhiều người chứng kiến về những sự kiện khác thường này hiện vẫn còn sống, và nhờ họ mà những thông tin phong phú này được góp nhặt lại.
Lúc Cha Alberione còn là một linh mục trẻ đang thi hành sứ vụ giúp mục vụ ở Narzole, thì có một phụ nữ hấp hối, mà Cha đã tới thăm viếng trong khi bà chịu bệnh, đã qua đời, và thân nhân của người quá cố đã đi gọi Cha, vì Cha đang ở bên ngoài nhà xứ. Trở về, Cha Alberione một mình đến viếng thi hài người quá cố và hỏi: “Bà muốn gì? Sao bà lại gọi tôi?”
Người chết liền mở mắt và nói chuyện với Cha. Những người trong phòng phải rời khỏi phòng và Cha Alberione một mình lắng nghe bà. Rồi Cha hỏi bà: “Bây giờ bà muốn về cõi vĩnh hằng hay muốn ở lại đây?” Bà trả lời: “Con ao ước được ở cõi vĩnh hằng.” Rồi bà bình thản chìm lại vào cõi chết.
Sự kiện này được thuật lại bởi một người lúc ấy đã sống ở Narzole. Khi chuyện này trở nên phổ biến, thì người có thể chứng nhận nhân danh mình, đã hỏi Cha Alberione xem điều này liệu đã xảy ra chăng và thực hư thế nào, Cha Alberione chỉ trả lời với những từ ngữ rõ ràng và chính xác, những từ được viết lại ngay trước sự chứng kiến của Cha: “Chắc chắn trong trường hợp ấy, Thiên Chúa đã can thiệp bằng một cách thức ngoại thường.” Cha không nói gì thêm nữa nhưng ai đã biết Cha Alberione, biết là Cha đã nói quá nhiều.
Vào năm 1922, người ta không thể đóng nắp quan tài của một chị nữ tu dòng Nữ Tử Thánh Phaolô trẻ tuổi bởi vì đôi bàn tay của chị nữ tu quá cố này được đặt ở vị trí quá cao. Và không ai có thể hạ thấp chúng xuống được. Người ta đã mời Cha Alberione đến, và Cha đã nói trước sự chứng kiến của tất cả mọi người đang hiện diện ở đó như sau: “Antoinette ơi, con đã luôn luôn vâng lời khi con còn sống; vậy con hãy vâng lời lần nữa đi. Hãy hạ thấp đôi bàn tay con xuống!” Và với cái chạm nhẹ của Cha, đôi bàn tay của chị nữ tu quá cố liền tự hạ thấp xuống.