Theo suy nghĩ của loài người, có cái gì làm Cha Alberione lo sợ không? Chẳng có gì cả. Đang khi xây cất tòa nhà ở Alba, Cha Sáng Lập đã không trả nổi số tiền nợ mua gạch là 10.000 đồng lia (tương đương với 6.000.000 đồng lia bây giờ). Bị mời ra hầu tòa, cha thừa nhận khoản nợ, nhưng đề nghị có thêm thời gian để trả, cũng như mua thêm một số gạch nữa rồi trả tiền sau. Lúc này, ông Sorba, chủ nợ, nổi giận đùng đùng tố cáo cha và yêu cầu tống con nợ này vào tù. Nhưng Cha Alberione không chút sợ hãi, ngài nói: “Thưa ông chánh án, thưa ông Sorba, lúc này tôi có thể đưa cho ông một số hoặc tất cả chàng trai của tôi đến và làm việc không công cho ông cho đến khi món nợ được trả xong. Nếu ông không chịu thì tôi đồng ý vào tù. Như thế thì tôi có thể nghỉ ngơi đôi chút, bởi vì tôi thật sự rất mệt mỏi và khó mà đứng nổi. Còn các chàng trai tội nghiệp của tôi, Chúa Quan Phòng sẽ chăm sóc họ.”
Mọi sự đã kết thúc với những lời buộc tội bị xóa bỏ, và toàn bộ món nợ cũng đã được ông Sorba xí xoá; ông là người có tấm lòng nhân hậu. Tuy nhiên, Cha Alberione hứa sẽ trả lại số nợ ấy, thậm chí phải ăn chay nếu cần. Nghe biết điều này, ông Sorba nói: “Ồ không, thưa linh mục thần học gia, cha đừng làm thế! Cha chỉ còn da bọc xương thôi! Tôi thấy bộ áo cha đang khoác trên đôi vai khẳng khiu của cha giống như được treo trên một chiếc móc áo vậy. Chúng ta hãy quên chuyện nợ nần đi. Từ nay sẽ không nhắc tới chuyện đó nữa!”
Vậy mọi chuyện có kết thúc ở đó không? Không hề! Cha Alberione đã cho xây một lò nung gạch. Đó là một lò nung rất thô sơ, thế nhưng các chàng trai của Cha Alberione đã làm công việc sản xuất gạch quá nhiệt tình đến nỗi dẫn tới một cuộc cạnh tranh với ông Sorba. Thoạt đầu, ông Sorba rất tức giận, nhưng sau đó, ông suy ngẫm về những việc Cha Alberione đã làm và đã giúp cho những người khác cũng như để nuôi sống những chàng trai của cha. Ông Sorba đã bỏ qua mọi chuyện; ông cũng được thêm một chút công trạng nữa. Và câu chuyện kết thúc như sau: “Hãy cẩn thận! Chớ có đụng vào Cha Alberione! Ngài không trả tiền, không vào tù mà lại còn cạnh tranh với bạn! Và giờ đây luật sư bảo tôi là phải cám ơn cha!... Tuy nhiên, Cha Alberione quả là rất táo bạo!”
Đúng vậy, Cha Alberione là một người có lý tưởng cao, nhưng lý tưởng ấy không khi nào tách rời khỏi cảm thức thực tiễn: những công trình đẹp đẽ, những công việc thực tiễn. Đó là cách của cha: đơn giản và táo bạo, thực tế và quyết đoán ở góc độ nhân bản; còn dưới góc độ đức tin, cha thật anh dũng trong niềm tin yêu và hy vọng.